TRẢI NGHIỆM KHÓ QUÊN!
Nếu không có sự giúp đỡ của Thành, Anh Phúc, Anh Hiếu DHL, Thủy, chị khách hàng, anh sửa xe, tôi sẽ không về được đến nhà. Tôi thật sự biết ơn họ. Vì họ đã có những tấm lòng phục vụ thật sự rất đẹp.
Tôi đã vào YODY được 1 năm rồi. Trong suốt 1 năm này đã có rất nhiều bài học hay tôi nhận được từ YODY và các đồng đội của mình. Các câu chuyện phục vụ cũng nhiều không kể hết. Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là câu chuyện đầy lo sợ và tốn nhiều tiền nhất của tôi.
Vào 1 ngày mùa đông, tôi có tiếp 1 chị giáo viên trường dân tộc miền núi tại Ba Vì. Chị đặt cho trường mình áo khoác gió màu đỏ để chuẩn bị đón thanh tra bên sở Giáo Dục về. Tôi vui mừng tít mắt chia sẻ cho chị về những gì chị nhận được khi mua đơn hàng này. Vì đơn hàng đó tính ra đâu đấy hơn 100 áo, trị giá trên 30 triệu. Yêu cầu của chị là giao tới cho chị trong vòng 3 ngày. Việc này không khó với vận chuyển nên tôi không ngại ngần, nhận luôn.
Kho hàng YODY online không đủ nên tách ra gửi thêm từ 1 cửa hàng nữa. Đương nhiên hàng vẫn còn nhiều, cũng chỉ 2 ngày sau là chị nhận được hàng. Nhưng chớ trêu thay, 6h hơn chiều đó ngoài thông báo về việc đã nhận được hàng, chị thông tin tới tôi: “Em ơi chị đặt toàn áo màu đỏ sao lại có cả màu đen thế này?”
Tôi nghĩ “LÀM SAO BÂY GIỜ!!!”
– Tôi nói: “Dạ chị, chị chờ em xíu em check lại luôn ạ! Có gì em báo lại chị ngay!
– Chị nói: “Ngày kia bên thanh tra về rồi, chị cần hàng ngay trong ngày mai và chị không thể thanh toán nhiều lần nên khi nào nhận đúng và đủ hàng chị mới thanh toán”.
Tôi xem lại đơn hàng mới tá hỏa nhận ra, vì cái vui mừng tít mắt đó của mình đã làm cho 1 mã đánh nhầm trên đơn hàng từ màu đỏ thành màu đen.
Lỗi là ở mình, mình đã không kiểm tra kỹ đơn hàng trước khi lưu. Sai lầm làm YODY bị ảnh hưởng. Ý nghĩ trong đầu của tôi lúc đó là ngày mai nhận thì không được rồi, khách lại chỉ thanh toán 1 lần trong khi đơn đó bị tách. Thu hồi đổi trả lại càng không đồng ý. Thanh tra thôi mà, không mặc cái này thì mặc cái khác. Áo khoác có thể mặc cả mua mà. Xin lỗi năn nỉ chị ý là giao hàng sau chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Tôi lại nhấc máy lên gọi tới chị ý: “Chị ơi, lỗi gửi nhầm màu này là do em. Em xin lỗi chị ạ”.
– Chị nói: ” Thôi em, chị cần vào ngày mai, em có thể giao vào ngày mai cho chị không. BỌN CHỊ CHỜ EM”.
Chỉ 1 câu đó thôi của chị đã làm tôi thay đổi quyết định.
– Tôi nói: “Dạ chị, mai em sẽ mang hàng đến đổi cho chị. Chị yên tâm nhé!”
Tôi gọi điện cho bạn Thành vận đơn và có nói lại hết cho bạn ý tình hình nhờ bạn ý “Em xem quanh Hải Dương ở đâu còn áo khoác gió đỏ size M thì xin gom hết cho chị với”
Ở Hải Dương có tồn ở Tứ Kỳ và Ninh Giang, Trần Hưng Đạo, Hồng Quang, Outlet, kho Online. Sáng hôm sau, các cửa hàng xa sẵn sàng gửi xe bus về cho tôi đi lấy và 2 chị em lượn 1 vòng quanh Hải Dương để gom hàng về. Chợt nhận ra, mình phải đi bằng gì đến đó đây? Đi tìm Thủy Hành Chính hỏi. Thủy nói: “Đi từ đây đến Ba Vì xa lắm đó. cả đi cả về mất hơn 6 tiếng và không có xe đi thẳng từ Hải Dương đâu”
Tôi nói: “Đến cái trường …. này này, chưa biết rõ nhưng google có, cháu có biết xe nào đi đến đó không, chỉ mợ”.
Thủy nói: “Cháu không biết, cháu cho mợ số anh này, mợ hỏi thử xem”.
Tôi gọi và hỏi anh ấy và nhận được thông tin là xe không đi qua thành phố, phải ra 559 đón và anh cũng cho tôi số điện thoại để liên hệ xe. Sau khi liên hệ và hẹn được giờ cũng đến giờ nghỉ trưa ăn cơm. Ăn cơm vội vàng rồi Thành lại hỗ trợ chở tôi ra bắt xe. Không 1 câu trách cứ, tôi lại càng ghi nhận lòng biết ơn tới Thành hơn.
Lên đến xe báo địa chỉ, nhà xe báo không đi qua đó mà đi đến cách đó 20km, xuống và tự đi taxi đến. Tôi cũng có hỏi nhà xe có chuyến quay về Hải Dương không ạ? Câu trả lời là ngày hôm nay đã hết. Chỉ đành tìm cách khác thôi. Hơi vòng 1 xíu nhưng chỉ cần về Hà Nội là sẽ về được Hải Dương.
Ngồi trên xe kiểm lại số áo 1 lần nữa, đếm đếm rồi hẹn giờ đến nơi.
Xuống xe 1 con bé vác 1 cái bao, trong đó có 20 áo đứng giữa đường bắt xe taxi, cuối cùng thì cũng bắt được. Bác taxi khá nhiệt tình, chở tôi đi bằng hướng dẫn của google maps. Đến cổng trường là 4h35 phút, giờ tan học của các bé, thỏa thuận với bác taxi và xin số điện thoại. “Cháu chỉ vào khoảng nửa tiếng thôi” (Nghĩ thật đơn giản mà!!!)
Vào rồi mới phát hiện, hãng vận chuyển chưa phát lại. Vội vàng gọi Thành cầu cứu. Gọi tiếp anh Phúc và anh Hiếu DHL cứu trợ. Gọi tổng đài DHL phản hồi. Nhưng rất tiếc, bạn ship đã hết ca và không phát lại. Vì quãng đường phải đi của bạn ý rất xa nên không muốn hỗ trợ. HẸN NGÀY MAI NHÉ!!!
Ngày mai thì tôi phải ngủ ở đâu giữa núi rừng không nhà nghỉ này? Qua đêm thì gia đình nhà chồng sẽ nghĩ sao về đứa con dâu không có chồng ở nhà này?
Ngay lại phát tin hiệu SOS tới anh Phúc, Thành và anh Hiếu DHL… và chờ kết quả.
Ra nói với bác taxi: “có thể cháu không thể quay về ngay được. Nếu bác bận thì cứ về ạ.” (Không tính được phương tiện quay về giữa khu hoang vu này luôn nhưng không thể làm nỡ người khác kiếm tiền).
Tiếp tục chờ đợi và liên tục cầu cứu, trợ giúp. Cuối cùng đến 6h30 đã chờ được anh ship đó đến. Cũng may là chị khách hàng của tôi chịu chờ cùng tôi đến giờ đó để nhận hàng”.
Đổi hàng, đếm hàng, giao hàng, xong tất cả tôi cảm ơn và tạm biệt chị và anh ship.
7h20 phút khệ nệ vác bao hàng 20 áo màu đen ra cổng trường. Trời tối đen, gió thổi vù vù, đối diện cổng trường có 1 nhà sửa xe đang chuẩn bị đóng cửa. Ánh sáng lẻ loi cuối cùng trên cả đoạn đường. Về bằng cách nào đây?
Vội vã chạy về phía ánh sáng cuối cùng đó, tôi gặp 1 anh sửa xe người còn đầy dầu mỡ đen đen của xe, tay anh đen và vội vàng lau vào cái khăn đen không kém ra hỏi tôi cần gì.
– Tôi hỏi: Anh ơi, anh có biết ở đây ai chạy xe ôm không? Em muốn nhờ chở ra đường to bắt xe về Hà Nội ạ.
– Anh sửa xe nói: Muộn rồi nên không có đâu em. Mà giờ chỉ có ra cổng khu du lịch Đồng Mô cách đây 15km mới có xe bus về Hà Nội thôi. 8h30 là hết rồi.
Tôi bối rối thực sự, muốn khóc, “Mẹ ơi, đón con về”. Đương nhiên tôi sẽ không gọi mẹ, mẹ đã già rồi. Tôi chịu khổ hơn nữa cũng không muốn nói nửa lời để mẹ lo lắng.
Có thể do cái mặt sắp khóc của tôi, anh sửa xe dù 1 ngày vất vả sắp được nghỉ ngơi đồng tình và nói: “Thôi để anh chở em đi, trả anh tiền xe ôm nhé!”. Anh như vị cứu tinh của đời tôi.
Tôi được anh chở trên xe máy, ở giữa ôm bao quần áo, cảm giác như sắp rớt ra khỏi xe và mông tôi sẽ tiếp xúc với mặt đường như thế nào? Khi mà đầu tôi không đươc đội mũ bảo hiểm như thế này có làm sao không nếu rơi xuống nhỉ? Đêm tối đường vắng, mình có mang theo vật gì sắc nhọn không nhỉ? Thôi tính cái bụng đói trước đã.
Ơn giời, anh sửa xe đó đúng là người tốt thật. Anh chở tôi dừng ở điểm đón xe bus và quay về.
Một mình tôi đứng cùng bao quần áo, đối diện là quốc lộ, sau lưng là núi rừng với những tiếng kêu côn trùng. Đỉnh đầu là 1 cái bóng đèn. Sau gần 30 phút chờ đợi, tôi cũng đợi được chuyến xe cuối cùng về Hà Nội.
Đến Hà Nội đã là 9h45 phút, bụng đói có thể nhịn. Chỉ cần về đến nhà là có mì nóng ăn. Hết xe ghép, bằng mọi giá đêm nay tôi phải về nhà. Bố mẹ chồng còn đang đợi cửa đấy. Không ngần ngại gọi taxi. Tôi lên xe và thông báo tới chồng để anh yên tâm. 11h54p tôi đã về tới cổng. Mẹ chồng vẫn chờ và pha cho tôi bát mì ăn vội.
Tổng chi phí đi của tôi ngày hôm đó hết gần 2 triệu, số tiền bỏ ra để mua bài học về sự vội vã khi thấy tiền của mình.
Nếu không có sự giúp đỡ của Thành, Anh Phúc, Anh Hiếu DHL, Thủy, chị khách hàng, anh sửa xe, tôi sẽ không về được đến nhà. Tôi thật sự biết ơn họ. Vì họ đã có những tấm lòng phục vụ thật sự rất đẹp.
Nguồn: Mai Hương – YODY Chí Linh